Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Promise - Umineko (dịch)



Em ôm lấy đôi chân mình trong nỗi cô đơn
Em đã không còn lý do nào để tiếp tục sống nữa
Những vết thương vẫn cứ mãi nhói đau mãi
Khiến em đau đớn tột cùng 

Trong giấc mơ vàng êm đềm
Gió đã đến nói với em
Về một cảm giác yên bình
Tất cả như đang hòa lẫn vào nhau

Em vẫn luôn yêu anh, dù trong ngày mưa hay ngày nắng
Chỉ riêng điều này, đến bây giờ, mãi mãi vẫn không thay đổi

Tuy nhiên, em không còn đủ sức hoàn thành lời hứa này nữa
Trái tim em vẫn cứ bảo vệ em, đẩy em một mình về phía trước
Để những ngày tương lai lại rộn ràng và tươi sáng

Ngày qua ngày... Em sẽ tiếp tục bước đến ngày đó, một ngày nào đó
Ngày em lại có thể mỉm cười thật sự...

“Cảm ơn anh… đồ dối trá… vĩnh biệt… em xin lỗi…”

"Hãy tha thứ cho anh vì tất cả những đau khổ mà anh mang đến
Bởi hôm nay anh sẽ chấm dứt chuỗi ngày đau khổ ấy"
Anh vẫn luôn yêu em, dù trong ngày mưa hay ngày nắng
Chỉ riêng điều này, đến bây giờ, mãi mãi vẫn không thay đổi"

Em đã tin vào lời hứa ấy, để rồi gục ngã
Bởi đôi bàn tay đang ôm chặt lấy trái tim yếu đuối này
Anh gạt đi những giọt lệ của em
Và cuối cùng em cũng có thể nói được với anh, hãy ở mãi bên em...

“Cảm ơn anh…

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

Hãy mở rộng đôi tay này

Cho đến hôm nay, những ước mơ chưa thực hiện được vẫn mong muốn được tỏa sáng

Vẫn kiên trì dù cho màn đêm buông xuống
Ánh trăng soi sáng đường về nhà. Chỉ khi nào tôi có thể trở thành như vậy?
Tôi đánh nhẹ vào tim này, để sự yếu đuối không thể hiện ra

Để chạm được vào vào ước mơ, tôi đã phải đánh đổi bằng rất nhiều mồ hồi và nước mắt
Ngay khi tôi gần chạm tới được lại bị đẩy ra, nhưng tôi sẽ vẫn mãi đuổi theo ước mơ của mình

Khao khát thôi là không đủ, phía sau một ai đó tôi đã chạy, chạy thật xa
Trước khi nước mắt tuông trào , hãy để tôi chạm được bàn tay này và tiếp tục bước đi xa hơn

Đừng cố kiếm tìm sự yếu đuối trong tôi, những ngày qua tôi vẫn cứ tiếp tục chạy với nửa trái tim còn sống
Tôi vẫn cứ thờ ơ trên đường về nhà. Tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn, tại sao,
Tại sao điều ấy lại đau đớn đến thế? Tại sao tôi chỉ có một mình?

Sự thật cho tôi biết rằng tôi không thể nói dối, vì thế tôi không cần phải tự lừa dối bản thân mình
Những ước mơ  tôi từng muốn xóa bỏ hoàn toàn nhưng không thể,  chính xác đó là những gì khiến tôi vẫn mãi là chính tôi

Chỉ có dấu vết là không đủ, tôi còn muốn ôm lấy cả ước mơ này mãi về sau
Nếu trái tim hoang mang của tôi có thể chấp nhận bước tiếp để hiểu được điểm yếu của bản thân, thì việc chu du khắp mọi nơi sẽ không còn là một vấn đề.

Trái với tiến lên không nhất thiết phải là thụt lùi, mà là không di chuyển, chỉ biết đứng yên tại chỗ
Kể từ thời điểm, chúng ta được sinh ra, chúng ta thường la lên mỗi khi vấp ngã. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn cứ ngẩng cao đầu và tiến về phía trước.

Niềm đam mê thôi là không đủ, tôi đã nhìn lên bầu trời đêm không biết bao nhiêu lần.
Tôi thề với mắt trăng đang soi sáng, rằng tôi sẽ không để cho nước mắt trào ra vô ích

Khao khát thôi là không đủ, phía sau một ai đó tôi đã chạy, chạy thật xa
Trước khi nước mắt tuông trào , hãy để tôi chạm được bàn tay này và tiếp tục bước đi xa hơn
Tại một nơi nào đó tôi vẫn tiếp tục về phía trước ...

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Seizensetsu - Umineko (Insert song at ep.26 when Beato die)


Mình nghiện bài này ghê lắm =)) ôi giai điệu và lời nhạc hay quá đi <3 <3 <3

Nếu em
Trở thành loài quỷ dữ
Xin hãy cầu nguyện cho em
Chỉ một chút thôi
Ngay cả khi máu chảy ra lúc anh đang nắm lấy
Những ngón tay trắng nhạt và lạnh cóng của em

Gương mặt tươi cười của anh ngày nào
Đã viễn viễn biến mất
Nhưng nếu tất cả là lỗi của em
Một ngày nào đó

Xin anh hãy cứ nhẫn tâm
Xoá tan hình bóng của em trong trái tim anh

Nếu những lời nói đau thương này phai nhạt
Và màu đỏ nơi đây tan biến

Xin, xin hãy mỉm cười
Và thẳng tay giết chết em
Đừng đau lòng
Khi anh tự nguyện kết liễu em
Hãy để ánh sáng xanh lấp lánh soi rọi cả hai chúng ta

Ai đó, xin hãy mỉm cười với em
Và tìm ra sự thật chưa ai biết tới
Em rất muốn anh nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy này
Mong rằng anh cũng sẽ cảm nhận được nỗi đau khổ như em

Kono ai o tsugu - Umineko (dịch)


Cái này trong Motion 4. Thấy tác giả dịch hay quá nên cóp lại thôi :D

Đã từ lâu, niềm mong ước tìm được thứ ma thuật...
Lấp lánh những tia sáng bao lấy tôi
Ngày qua ngày, một mình tôi lại cất lên lời hát yêu thương
Dần hình thành nên thứ ma thuật vĩnh cửu đang chạy trong lồng ngực
Cứ mỗi khi phải chịu đựng sự thật bị bóp méo kia
Những vết thương trong giấc mơ lạidần dần hiện ra
Càng làm ý chí này mạnh dần lên tựa như những đóa hoa đang nở rộ
Nở nụ cười tàn độc, nhắm đến số phận nghiệt ngã
Và giải phóng sự thật đang bị giam cầm

Nhuộm đỏ bữa tiệc không hồi kết
Dập tắt hết toàn bộ hy vọng được khiêu vũ cùng ánh trăng
Trong cái thế giới không có sự giúp đỡ này
Lại vang lên tiếng nói bi ai và yêu thương

Ẩn sâu trong đôi mắt đó là cái bẫy đang chờ đón
Những cảm xúc đã đóng băng, dù có xoa dịu bao nhiêu
Sự giả dối cứ chồng chất lên nhau, hãy đối mặt với chúng
Những câu chữ màu xanh, lấp lánh xé tan mọi ảo tưởng
Dù vượt qua được sự hối tiếc và tiếp cận được ngươi
Kẻ đang mất phương hướng
Tìm kiếm tình yêu bị chôn giấu
Nhịp đập con tim rộn ràng khi tình cảm đó thức tỉnh

Lý tưởng tôi hằng tìm kiếm để mong chuộc lại những lỗi lầm
Giờ đây, tương lai giữa hai người chúng ta đã hiện hữu

Sinh mệnh này đã tỏa sáng nơi con tim rung động
Tình yêu mang lại vinh quang đó cũng sẽ kết thúc
Lời thề ngày ấy cũng đã tan vỡ
Khi ánh mặt trời khuất dạng, sự phán xét sẽ được đưa ra
Phá tan cái thế giới giả tạo nay
Như một giấc mơ, mọi ma thuật sẽ tan biến
Và cùng với vẻ đẹp ấy, nàng hãy ngủ yên mãi mãi
Dõi theo dòng lệ cứ trào dâng


Negai - Tales of Symphonia (dịch)



Đã từ lâu trong trái tim này
Em luôn mong chờ một người nào đó,...
... người sẽ chỉ cho em thấy những thứ em đang cần

Nếu như em đã tường gặp người ấy
Dưới bầu trời rộng lớn này
Em nghĩ rằng em có thể sẽ có thêm một chút tự tin vào chính bản thân mình

Gió thổi, tiếng sột soạt của cây cối…
Ngay cả những điều ấy cũng khiên trái tim em không được ngủ yên
Hãy gọi tên em bằng một giọng nói ngọt ngào
Và có thể đó chính là điều em cần

Ở đâu đó sâu trong trái tim này
Em luôn kiếm tìm anh
Người sẽ chỉ em thấy mọi thứ luôn ổn khi em chính là em

Màn đêm vỡ tan, và ngày mới lại bắt đầu
Cả thế này cùng với gương mặt tươi cười của anh
Em sẽ làm mọi thứ
Và hi vọng sẽ bảo vệ được nó
Ngay cả khi phải đánh đổi tất cả mọi thứ
Em cũng nguyện sẽ bảo vệ cả thế giới này…

Inori - You Raise me up


Lâu lắm rồi mới được nghe lại ... <3 <3 ôi mình nghiện mấy bài này òi =))

Đây là lời dịch của mình :)

Sâu thẳm trong đôi mắt ngập tràn nước mắt này
Là vẻ đẹp vĩnh cửu của anh
“Cả thế giới sẽ băt đầu từ đâu?”
Câu nói của của hai ta ngày hôm qua nay đã không còn nữa

Dù cho giá lạnh hay giông báo
Dù không có anh bên cạnh, em vẫn tiếp tục hướng về phía trước

Hỡi những cơn gió xuyên đại dương,
Xin hãy cho tôi biết
Rằng lời nguyện cầu của tôi sẽ vượt qua cả thời gian

Phía sau đường chân trời mờ ảo
Là những ngôi sao đang ngủ yên
“Không có màn đêm nào là bất tận”
Lỗi lầm ngày hôm ấy cũng sẽ trở thành những trò cười

Em run run và ngập ngừng ôm lấy anh
Nhưng nhìn vào bầu trời trống rỗng xa xôi kia
Em nghe thấy tiếng chuông chiếu soi màn đêm
Như đang nói với em …
con đường đến với anh vẫn còn xa lắm

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

From the Day Booke of Nicholas Flamel, Alchemyst


Buồn quá ngồi dịch phần đầu - trích nhật ký của nhà Giả kim Nicholas ^^~

Tôi là một huyền thoại.
Có lúc tôi luôn cho rằng cái chết không bao giờ đánh gục được tôi và bênh tật không thể nào chạm vào tôi.
Nhưng điều đó giờ không còn đúng nữa.
Bây giờ tôi đã biết ngày chết của tôi và vợ tôi chính là hôm nay
Tôi ra đời năm 1330 Công Nguyên, hơn 670 năm trước. Đúng, tôi, người bất tử đã sống rất lâu nhưng không có nghĩa tôi không thể chết. Perenelle và tôi luôn biết ngày này sẽ đến.
Tôi có một cuộc sống tốt, một cuộc sống dài cùng với một vài điều nuối tiếc. Tôi đã làm nhiều nghề: bác sĩ và đầu bếp, người bán sách và quân lính, giáo viên ngoại ngữ và hóa học, kể cả luật sư và cướp.
Và tôi là Nhà giả kim
Món quà bất tử hay sự nguyền rủa? Perenelle và tôi đã cùng nhau chống lại các Elder Bóng Tối và ngăn chặn họ trong lúc tìm kiếm cặp song sinh huyền thoại, Vàng và Bạc, Mặt Trời và Mặt Trăng. Chúng tôi luôn nghĩ họ sẽ giúp bảo vệ hành tinh này.
Chúng tôi đã sai.
Bây giờ tất cả lại phụ thuộc vào chúng tôi và cặp sinh đôi đã biến mất, quay trở về hòn đảo Danu Talis, trở về 10000 năm trước, trở về nơi tất cả bắt đầu.
Hôm nay, ngày tận cùng của thế giới.
Hôm nay, Perenelle và tôi sẽ chết, nếu không phải bởi bàn tay hay móng vuốt của các  Elder thì cũng bởi tuổi già. Người vợ yêu dấu của tôi đã kéo dài sự sống của tôi thêm một ngày, nhưng cái giá cô ấy phải trả thật quá khủng khiếp.
Và điều an ủi nhất là chúng tôi sẽ được chết cùng nhau
 Nhưng chúng tôi chưa thể chết, hay bị hạ gụt, bởi cô ấy là Nữ Phù Thủy, và tôi là Nicholas Flamel bất tử, nhà Giả kim
           
            Trích từ nhật ký của Nicholas Flamel, Nhà Giả kim
Viết vào Thứ 5 ngày 7 tháng 6,
ở San Francisco, quê hương thứ hai của tôi

Bất chợt suy nghĩ

Hôm nay chợt nghe lại bài He doesn't love me của Jin Sha <3 <3 <3 ôi sao tự nhiên đúng với tâm trạng vậy :)) *cười nhạt* ... Bạn không yêu mình thì cứ nói thằng đửng cứ mập mờ để rồi người phải chịu tổn thương nhiều nhất lại chính là mình

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

ngày xui xẻo

hôm nay nhìn trời tưởng đâu tất cả như mọi ngày, dắt xe đạp ra khỏi nhà và vào trường lấy giấy chứng nhận sinh viên. lấy giấy xong thì chẳng biết đi đâu nên đành ra quán Trà sữa ngồi... mọi thứ tưởng đâu đang yên bình thì đùng một cái chiếc xe đạp bị lấy mất... không biết phải nói sao nữa... ôi chiếc xe đạp... huhu sau khi giải quyết vụ bổi thường chiếc xe, cùng với đứa bạn chạy vòng vòng kiếm lại chiếc xe như vậy nhưng đi mãi cuối cùng  cũng tìm được...nhưng lại bị đòi số tiền là 3tr trong khi bồi thường có 1tr.... biết phải kiếm đâu ra 2tr bây giờ :((((

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Gió và chong chóng :(


Gió nhẹ chong chóng quay ...

 "Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à" - Gió hỏi chong chóng
  "Uhm... có lẽ vậy" - Chong Chóng đáp - "Vì cậu thổi nên tớ phải quay" :">
"Vì tớ sao???" - Gió ngạc nhiên
"Vì cậu... Vì cậu mà tớ quay... Cũng vì cậu mà tớ sống" - chong chóng trả lời - "nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng đã chết"
"Nếu,... nếu có một ngày tớ không ở bên cậu nữa" - Gió ngập ngừng 
"Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió, gió là nguồn sống của chong chóng. Nếu thiếu gió chong chóng không đủ sức sống nữa nhưng nếu gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy" - Chong Chóng nhẹ nhàng trả lời gió
      "Uhm... Có lẽ" - Gió đáp với tất cả sự thờ ơ


Chong Chóng hiểu rồi một ngày kia Gió sẽ chán Chong Chóng. Rằng theo thời gian Chong Chóng sẽ già đi nhưng gió thì không và ngày đó sắp đến rồi... Chong chóng thở dài... Chong Chóng sắp  già mất rồi... Hai ngày Chong Chóng không gặp Gió có lẽ là Chong Chóng nhớ gió... rồi chờ Gió lên, Chong Chóng quay


"Gió đến rồi" 
Gió vẫn thế vẫn thờ ơ và vô tình.
Chong Chóng nhìn gió không tin vào mắt mình - "Gió là gió đấy" - nhưng đáp lại sự nhiệt tình của Chong Chóng chỉ là một làn gió nhẹ ..đủ để Chong Chóng rung động
"Tớ phải đi..." - đột ngột gió lên tiếng
"Cậu phải đi ả? Cậu đi đâu?"
"Xa lắm.... họ rủ tớ đi những cơn gió khác, chúng tớ phải đi vì sắp tới mùa khô rồi"
"Thật sao?" - điều Chong Chóng lo sợ cuối cùng cũng tới - "Cậu có về không?" 
"Thế cậu có đợi không?" - Gió hỏi lại
"Tớ đợi. chỉ cần cậu nói cậu có về ... tớ tin là cậu sẽ về" - Chong Chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác
"Uhm... nếu cậu đợi thì tớ sẽ về" - Gió đáp
"Cậu sẽ về thật chứ??? Khi nào cậu về???"
"Nhanh thôi... khoảng 5 - 10 ngày gì đó" - Gió trả lời - "Tin tớ nhé"
"Tớ tin, tớ tin cậu. Tớ sẽ chờ, Cậu sẽ về và sẽ mang cho tớ những bông hoa màu tím chứ???" - Chong Chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hi vọng
"Chắc chắn, hoa màu tím nhé" - Gió  khẽ mỉm cười...

Chong Chóng không nói gì cả chỉ lặng nhìn gió đi...
...
...
Rồi gió đi, Chong Chóng ở lại chờ đợi, chờ mỏi mòn... 
...
Một ngày
...
Hai ngày
...
...
Một tuần
...
Hai tuần
...
Rồi một tháng ... hai tháng ... Gió vẫn không về nhưng Chong Chóng vẫn đợi... Bởi Chong Chóng tin gió, tin vào lời hứa của gió...



 Đó là một năm khô hạn và nắng nóng, trời lặng không một chút gió. Mọi người đã đi hết đến cùng khác chỉ riêng Chong Chóng vẫn mãi ở nơi này bởi vì Chong Chóng sợ nếu mình đi khi Gió quay về sẽ không gặp... Chong Chóng sợ không được gặp Gió...
"Cậu ấy sẽ về, cậu ấy hứa rồi mà. Cậu ấy bảo mình đợi, cậu ấy sẽ quay về... mình phải tin cậu ấy. Cậu ấy không lừa mình, cậu ấy không nói dối... phải tin, ai nói gì mình mặc kệ... cậu ấy sẽ về, phải tin tưởng ... phải tin" - cứ thế chong chóng đã đợi hơn 10 năm... 

Chong Chóng vẫn cứ tin, vẫn cứ đợi, vẫn cứ chờ, vẫn cứ hi vọng.... Màu vàng cam ngày xưa giờ chỉ còn là màu vàng bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi nhưng chong chóng vẫn đợi...

...
... Rồi một ngày kia...
...
Đã có người phát hiện ra chong chóng... Là một cơn gió.... 
Trời gió lên, chong chóng quay...
"Gió!?" - Chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng... đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé... =((
"Gió ở đâu??" - Chong Chóng tự hỏi - "Có lẽ gió đã quên Chong Chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác... Có lẽ là thế... Nhưng. . . Gió đã hứa là sẽ về với Chong Chóng rồi kia mà???" :((
Cô bé vẫn đang thổi... Chong Chóng quay nhưng Chong Chóng không hạnh phúc. Đây không phải là Gió của Chong Chóng.
"Đây không phải là cơn gió mà Chong Chóng đã chờ đợi suốt 10 năm. Gió của Chong Chóng khác... Gió của Chong Chóng tuy vô tình nhưng... khi làm Chong Chóng quay lại có cảm giác khác... Không, không phải!!! Không phải Gió của Chong Chóng..." - Chong Chóng không muốn quay vì cô bé...Chong Chóng chỉ muốn quay vì Gió thôi.
Nhưng... cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ Chong Chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.
Chong Chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của Gió.
...
Mười năm rồi.
...
Chong Chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. Chong Chóng chỉ mong gặp được Gió, dù chỉ một lần thôi cũng được... Gặp để lòng Chong Chóng thôi day dứt.
Ngày ấy Chong Chóng không dám nói... Chong Chóng sợ. . .
"Gió à!!! Cậu về đi!!! Tớ vẫn đang chờ cậu!!! Vẫn đang chờ!!! Tớ nhớ cậu lắm!!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??? Đừng làm vậy nhé!!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!!"
Liệu có ai hiểu tại sao Gió lại bỏ Chong Chóng?... Gió sợ... sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm Chong Chóng tổn thương???  Nhưng Gió làm vậy đã để Chong Chóng tổn thương nặng nề hơn.
Gió đã làm Chong Chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi.
"Gió ác lắm!!!" - Chong Chóng vẫn tin Gió, Chong Chóng không trách Gió
...
Chong Chóng có một niềm tin mãnh liệt...
...
Gió có vị gì nhỉ???
Không ai biết.
Gió có màu gì nhỉ???
Không ai biết.
Gió có mùi gì nhỉ???
Không ai biết.
...
Nhưng Chong Chóng biết.
...
Gió có vị mặn của nước mắt Chong Chóng.
Gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi.
Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim Chong Chóng.
...
Chong Chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió... Nhưng đó vẫn là sự thật... Chong chóng yêu gió... Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của Chong Chóng chỉ có vậy.

Chong chóng không dám mơ đến gió.
Chong chóng không cần gió yêu chong chóng.
Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chongchóng có đòi hỏi cao quá không??

Mười năm sống trong hy vọng,
Mười năm... con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga,
Mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm Chong Chóng không còn chút sức lực nào nữa.

Chong Chóng không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.
"Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! Gió sẽ về!! Sẽ về mà!! Đã hứa!! Gió không nuốt lời đâu!! Nghe này Chong Chóng!! Yêu thương là tin tin tưởng!! Chong Chóng yêu Gió thì Chong Chóng phải tin gió chứ!!Gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào Chong Chóng!!"


Trời gió lên, chong chóng quay. . .
"Gió, là gió!! Là cơn gió đó!! Gió về rồi!!" - Chong Chóng lại quay, Chong Chóng hạnh phúc!!
" Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!!" - Chong chóng nghẹn ngào.
...
  "Xin lỗi, tớ. . . "
"Đừng xin lỗi!!" - Chong chóng hét lên - " Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!!"
"Nghe tớ giải thích, Chong Chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khoẻ của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!!"
"Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? "
"Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!!" - Gió yếu ớt đáp.
"Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không??"
"Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!!" - Gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.
...
"Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết?? Chong Chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?...  Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? "
"Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . " - Gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.
"Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! "  - Chong chóng hét, giọng lạc đi - " Tớ yêu cậu!! "
"Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớxác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm,chờ nhé!!"
" Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!!" - Chong chóng nói trong nước mắt.
...
"Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!!" - Gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ Chong Chóng.
Chỉ còn lại một mình Chong Chóng. Chong Chóng không thể giữ chân được Gió... Gió quen tự do rồi... Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .
 

"Xin lỗi cậu nhiều lắm. Chong Chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!! Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!! Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!! Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!... Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!"

Chong chóng lặng nhìn Gió!!

"Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!? Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!! Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!! Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không?? Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao?? Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao ?????"

Ngày 17-5-2012

Bắt đầu từ hôm nay sẽ hạn chế vào fb và siêng năng viết blog mỗi ngày ^^
Hôm nay chắc vẫn nhàn nhã như mọi ngày @@
- Vô trường lấy giấy chứng nhận sinh viên
- Quán trà sữa
- Về nhà
Ôi sao mà nó chán :(